Ngày xưa, có một cô bé rất đáng yêu, cô bé thường hay đeo một chiếc khăn quàng màu đỏ, vì vậy mọi người thường gọi cô là Khăn Đỏ.
“Một ngày thật đẹp. Xin chào, Chim nhỏ. Chào buổi sáng, ông Sóc”
Một ngày kia, mẹ của Khăn Đỏ mang đến cho cô bé một tin xấu.
Bà nội bị bệnh rồi, mẹ có chuẩn bị cho bà một ít thực phẩm, nhưng mẹ không mang qua cho bà được.
Tội nghiệp bà nội. Mẹ để cho mang qua cho bà nhé!
Thật là một cô gái ngoan, đây là thực phẩm, khi đi ngang khu rừng con phải cẩn thận nhé.
Con sẽ làm vậy, tạm biệt mẹ.
Bà nội ở kế bên khu rừng, Khăn Đỏ mang theo làn, đi về hướng nhà bà nội. Trong khu rừng có một con sói vừa to lớn vừa hung ác. “ Ây, trong rừng chẳng còn gì để ăn cả, ta đã ăn sóc và thỏ đến phát ngán lên rồi. Ta muốn ăn gì đó tươi ngon một chút”
Đúng lúc đó, Khăn Đỏ đi ngang qua. Khi nhìn thấy Sói , Khăn Đỏ dừng lại.
A, xin chào ông Sói.
“Cô bé này xem ra rất ngon miệng đây”
Xin chào, cô bé. Cô bé muốn đi đâu đấy?
Cháu muốn đến nhà bà cháu ạ. Bà cháu bị bệnh rồi!
Nói chuyện với người lạ, nhất là với người xấu là một việc rất nguy hiểm. Nhưng Khăn Đỏ hoàn toàn không biết điều này.
Ôi, thật đáng thương. Bà của cháu ở đâu thế? Có lẽ ta cũng có thể đến thăm bà ấy.
Bà cháu ở bên cạnh khu rừng ạ. Rất dễ tìm thấy ạ.
À, vậy đi nhanh thôi nào, không nên để bà chờ đợi lâu.
Khăn Đỏ lại tiếp tục lên đường. Sói lớn nhìn cô bé rời đi, sau đó nó nảy ra một kế hoạch. “ Ta sẽ đến nhà người bà trước, rồi ở đó chờ, chờ cô bé đến…”
Sói lớn băng qua khu rừng chạy đến nhà bà nội.
Xin chào, có ai ở nhà không?
Không ai trả lời, trong phòng không một bóng người. Bà nội đi đâu mất rồi…
Đúng lúc đó, Khăn Đỏ bước về phía ngôi nhà, Sói lớn mặc đồ của bà nội vào rồi nhảy lên giường. “ Cốc, cốc”
Ai đó?
Bà nội, là cháu, Khăn Đỏ ạ! Cháu mang một ít thực phẩm đến cho bà.
Ồ, thật là một đứa bé ngoan, Vào đi, bé ngoan!
Bà ơi, giọng của bà làm sao thế?
À, bị cảm ấy mà.
Nhưng mà, bà ơi, cánh tay của bà sao to thế?
À, đó là để ôm cháu được dễ dàng hơn đó mà, bé ngoan!
Bà ơi, tai của bà to quá!
À, đó là để nghe cháu được dễ hơn, bé ngoan!
Bà ơi, mắt của bà to quá!
À, đó là để nhìn cháu được rõ hơn, bé ngoan!
Bà ơi, răng của bà to quá!
À, đó là để ăn cháu đó, bé ngoan à!
Aaaa!!!
Khăn Đỏ thật đáng thương!
“ Cứu mạng, cứu mạng với”
“ Không ai có thể cứu ngươi đâu, bây giờ ngươi là của ta”
Sói lớn dùng cánh tay to lớn của nó bắt lấy Khăn Đỏ. Nó há to miệng, chuẩn bị dùng hàm răng sắc nhọn cắn xuống. Đúng lúc đó:
Chuyện gì xảy ra thế?
Ha ha, ta muốn ăn cháu gái của ngươi. Nhất định rất ngon miệng.
Ta đang muốn làm ít canh, để ta bỏ thêm vào ít rau xanh trước, sau đó ngươi đem cô bé bỏ vào.
Bà ơi ….
Đừng lo lắng, bà nội nhất định không thật sự để Sói lớn ăn thịt Khăn Đỏ đâu. Bà nội cũng có một toan tính.
Nhanh lên, ta đói lắm rồi.
Đợi một lát, sẽ xong ngay đây.
Bà nội bỏ ớt vào trong nồi. Sau đó dùng muôi gỗ khuấy đều.
Thử cái này xem, ông Sói.
A, cay quá!
Ôi, thử cái này vậy, ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
A, cay quá!
Ồ, uống chút nước nào.
A, cứu mạng, ta phải rời khỏi nơi này gấp.
Miệng, lưỡi và họng của Sói lớn giống như đang bị đốt cháy. Thế là nó nhanh chóng chạy khỏi nhà bà nội. Từ đó bọn họ không còn gặp lại nó nữa.
Khăn Đỏ, cháu rút ra được bài học gì nào?
Bà ơi, cháu không dám nói chuyện với người lạ nữa, với lại …. cháu cũng không dám uống canh bà nội làm nữa .